Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

25 tuổi, chẳng sợ gì hết, chỉ sợ mất đi tuổi thanh xuân - 25살, 아무것도 두렵지 않지만 청춘을 잃어버린 것만 두렵다...


Tự nhiên thấy chạnh lòng... Bạn bè ai cũng có mái ấm nhỏ của riêng mình. Còn mình vẫn ngả nghiêng, vẫn lắc lư, vẫn chênh vênh giữa những mối "quan hệ". Con đường mình muốn đi, còn dài, còn rộng quá, còn lắm những khó khăn đang đợi chờ phía trước. Đôi khi cũng muốn yêu ai đó,nhưng rồi lại sợ những đổ vỡ sau khi yêu, sợ lại đau thêm 1 lần nữa... vậy là lại chùng chân, lại những đón đưa nhưng chưa bao giờ có hồi kết.
나는 갑자기 쓸쓸해졌다... 친구들은 자기의 행복한 가족을 만들었는데 나는 아직... "관계"들 속에서 아직 흔들리며 불안정하다. 가고 싶은 길은 아직 멀고 아직 넓고 앞에서 나를 기다리는 어려움도 많이 있다. 가끔 어떤 사람을 사랑하고 싶었는데 헤어지는 것으로 인한 상처를 두렵고 한번 더 아플까봐... 그래서 또 고민하고 또 끝이 없는 관계라는 속에서 헤매다... 
Nhiều lúc bất cần nghĩ là mình sẽ kiếm thậtnhiều tiền, sẽ là bà mẹ đơn thân, không cần dựa dẫm vào người đàn ông nào hết... nhưng rồi nghĩ lại, rồi khi đứa bé hỏi cha con là ai, biết trả lời sao. Muốn mặc áo cưới, nhưng thật sự chẳng muốn lấy chồng, vì hình như người ta đến với nhau và ràng buộc nhau bằng 2 chữ "hôn nhân", để rồi khi chán nhau, họ tự giải thoát cho nhau bằng 2 chữ "ly hôn" và 2 chữ ký...kết thúc...và người phụ nữ sẽ là người đớn đau nhiều nhất, những đứa trẻ sẽ thiệt thòi nhiều nhất, khi thiếu đi 1 người, hoặc là cha, là mẹ... Mọi thứ quá mong manh...
가끔 무관심한 태도로 나는 돈을 많이 벌고 싱글맘이 되고 어떤 남자라도 기댈 필요가 없다고 생각을 했다... 그렇지만 다시 생각해 보니, 나의 애기는 "나의 아빠가 누구예요?"라고 물을 때 어떻게 대답해야 하나...? 웨딩드레스를 입고 싶은데 사실은 결혼하고 싶지 않다. 왜냐하면 아마 사람들은 서로 만나서 "결혼"이라는 2글자로 서로 묶어놓고 그 다음에 더 이상 같이 있지 못할 때 "이혼"이라는 2글자와 서명 2개로 서로 날려보내기 때문이다... 끝난다... 가장 아픈 사람은 여자이며 가장 불쌍한 사람은 애기이다. 아빠, 혹은 엄마가 부족하니까... 모든 것은 너무 희미하다...
Rồi đôi khi lại khát khao đến mãnh liệt cái cảm giác làm vợ, làm mẹ... thèm khát được mỗi sáng được thức dậy cùng người đàn ông của mình, rồi mỗi chiều đón anh về bên mâm cơm nóng hổi...
또 가끔 와이프가 되는 느낌, 엄마가 되는 느낌을 너무나 강하며 너무나 원하긴 한다... 매일 아침마다 나의만 남자와 같이 일어나고 또 저녁마다 따끈따끈한 저녁 식탁 옆에서 그 남자를 기다리는 것을 너무나 원한다... 

Khi yêu quá nhiều, người ta đâm ra sợ tình yêu, sợ những tổn thương nó mang lại. Ngày xưa thì háo hức đi tìm cho mình 1 người đàn ông để gọi là người yêu, hồ hởn đón nhận cái cảm giác được tán tỉnh, rồi giận hờn, rồi chờ đợi...còn bây giờ....có người yêu hay không đã không còn quan trọng. Thay vào đó là những lo lắng cho sự nghiệp. Ngày xưa yêu anh sinh viên cùng sẻ chia những ngày tháng vui buồn, bây giờ cũng yêu,nhưng là yêu những con số về với tài khoản vào ngày 15 hàng tháng. Đôi lúc nghĩ con gái mà yêu tiền quá cũng không tốt, nhưng rồi nghĩ lại, có gì xấu xa đâu, đó là kết quả sự cố gắng của mình mà...có dựa dẫm vào ai, có đổi chác với ai đâu.
많은 사랑을 할 때 사람들이 사랑이라는 걸 두렵고 사랑으로부터 받은 상처를 두렵다. 옛날에 애인이라고 부를 수 있게 환하게 남자 1명을 찾으러 갔으며 꼬시게 된 느낌을 행복하게 받았고 또 싸웠고 또 기다렸는데... 지금은... 애인이 있든 없든 중요하지 않다. 그 대신 나의 앞날을 걱정하는 것이다. 옛날에 대학생인 오빠를 사랑했고 같이 있으며 기쁨과 슬픔을 서로 나누었는데 지금도 사랑하는데... 사람 아닌 매월 15일에 나의 은행통장에 들어온 숫자들을 사랑하는 것이다. 여자가 돈을 너무 사랑하는 것이 좋은 건 아니라고 가끔 생각하는데 또 다시 생각해 보니까 나쁜 것도 아닌데 그냥 나의 노력을 통해서 받은 결과일 뿐이다... 단 사람을 기대거나 거래하는 것이 아니다.
Có ai đó nói với mình là hạnh phúc chính là bằng lòng với thứ mình đang có, còn mình, chưa bao giờ mình bằng lòng hết... Con đường phía trước, lại bước đi, rồi sẽ lại vấp ngã, để rồi trưởng thành hơn, để rồi mỗi ngày lại nhìn đời bằng cái gì đó nhuốm màu của tiền bạc, của địa vị và của những bon chen...
어떤 사람은 나에게 행복이라는 것이 자기 갖고 있는 것에 대해 만족할 줄 아는 것이라고 했는데 내 말이다 나는 만족한 적이 없다... 앞길은 또 계속 걸어가고 또 넘어지는데 더 성숙해질 것이고 돈, 직위와 경쟁의 색깔을 착색된 무엇으로 매일와 같이 이 세상을 바라보는 것이다... 
25 tuổi... chẳng sợ gì hết, chỉ sợ tuổi thanh xuân qua đi quá nhanh, còn mình thì chưa kịp sống cho những ước mơ mà mình muốn thực hiện. Là đàn bà, đừng sống như cây tầm gửi, cũng đừng đem nhan sắc ra đổi lấy thứ gì hết, muốn thứ gì thì tự làm ra tiền để mua nó...đừng để bản thân trở thành thứ hàng hóa mà đàn ông mua đc chỉ bằng vài đồng bạc lẻ, tự túc là hạnh phúc.
25살... 아무것도 두렵지 않다, 나의 청춘이 너무 빨리 지나가는 것만 두려운데 나는... 이루고 싶은 나의 꿈을 위한 삶을 아직 살지 못하는데... 여자라서 겨우살이처럼 살지 말고, 자기의 미모로 다른 것을 거래하지 말고, 어떤 것을 원한다면 스스로 돈을 벌고 스스로 사라... 남자들이 거스름돈이라도 살 수 있는 물건으로 되지 마. 자급자족은 행복이다.  

25 tuổi, có 1 điều ước nhỏ nhoi...là có 1 bước tiến dài trong công việc, sẽ tự kinh doanh được thứ mình muốn, đi đến những nơi mình thích và cuối cùng là,có thể sẻ chia những gì mình có...
25살... 아주 사소한 소원이 있다면... 직업에서 엄청 빠른 진전을 얻는 것으며 내가 원하는 사업을 스스로 할 수 있고 가고 싶은 곳에 다 갈 수 있으며 마지막으로... 내가 가지고 있는 것을 서로 나눠 줄 수 있는 것이다...

From Dandelion Nguyen -  "www.dear.vn"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét